“Tôi sẽ nhớ kỹ cô, mùi vị không tệ” Anh nhếch miệng châm chọc. Ngải Tuyết bĩu môi, không muốn giải thích thêm, vì sau này, hai người bọn họ sẽ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa. Anh lấy khăn lông lau mái tóc ngắn màu nâu của mình, quần áo chỉnh tề, thản nhiên đi ra khỏi phòng trong ánh mắt ngây người của Ngải Tuyết. “Kiệt!” Người đàn ông này chính là cháu trai được ông cụ Mộ Dung thương nhất – Mộ Dung Kiệt Mộ Dung Kiệt thấy ông cụ đang đi tới máy chạy bộ điện bàn bóng bàn , anh khẽ nhíu mày “Kiệt, tối hôm qua không tệ chứ?” Thằng nhóc này, cư nhiên chiến đấu hăng say cả đêm, ai nói cháu trai nhà ông là đồng chí, thì không nổi hứng thú với phụ nữ chứ? “Ông có ý gì?” Mộ Dung Kiệt hơi nheo đôi mắt lại như đang suy nghĩ sâu xa.